Ngày xưa ở vùng xa xôi của nước Nhật có một đôi vợ chồng cùng cô con gái nhỏ tên là Matsu Yama sinh sống. Cô con gái được bố mẹ yêu quý và cực kì cưng chiều. Một lần người chồng phải lên Kyoto xa xôi để làm việc. Trước khi đi, ông nói với cô con gái rằng nếu cô bé ngoan ngoãn và biết vâng lời mẹ thì ông sẽ mang về cho cô một món quà quý. Sau đó ông lên đường. Người vợ và cô con gái từ đây háo hức chờ mong ngày ông trở về.

Cuối cùng ông bố trở lại nhà. Sau khi chờ người vợ và cô con gái nhỏ gỡ giúp chiếc mũ rộng và đôi dép, ông ngồi xuống chiếc chiếu trắng, mở chiếc làn tre và trìu mến nhìn cô bé. Ông lấy ra một con búp bê xinh xắn và một chiếc hộp đựng bánh làm bằng gỗ sơn đặt vào đôi tay cô bé. Lần nữa ông thò tay vào chiếc làn và giơ cho vợ xem một chiếc gương kim loại. Bề mặt lồi của chiếc gương sáng bóng trong khi trên mặt sau của nó có trang trí những họa tiết hình cây thông và con cò. Người vợ chưa bao giờ nhìn thấy tấm gương nào trước đó vì thế khi nhìn vào tấm gương, người vợ rất ngạc nhiên khi thấy có một người phụ nữ khác cũng đang ngắm nhìn mình. Người chồng giải thích sự kì diệu của chiếc gương và bảo người vợ chăm sóc cẩn thận món quà này.

Không lâu sau ngày người chồng trở về nhà, người vợ ốm nặng. Trước lúc nhắm mắt bà gọi cô bé Matsu Yama lại và nói: “Con gái yêu của mẹ, khi mẹ chết con hãy nhớ chăm sóc cha. Con sẽ nhớ mẹ khi mẹ rời xa con. Nhưng con hãy giữ tấm gương này. Khi nào con cảm thấy cô đơn nhất, con hãy nhìn vào đó, con sẽ luôn luôn nhìn thấy mẹ”. Nói xong người mẹ qua đời. Một thời gian sau người đàn ông lấy thêm người vợ nữa. Bà mẹ kế này không hề tốt với cô bé một chút nào. Nhưng cô gái nhỏ ghi nhớ những lời mẹ dặn, những lúc buồn cô trốn vào một góc và nhìn vào tấm gương. Trong tấm gương, cô bé nhìn thấy khuôn mặt người mẹ đã khuất, không phải khuôn mặt đầy đau đớn trên giường bệnh mà là khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp.

Một lần đứa con gái của bà mẹ kế tình cờ nhìn thấy cô bé núp trong một góc khuất và đang rì rầm một mình. Bà mẹ kế vốn ghét cay ghét đắng cô bé cho nên khi nghe con gái mách chuyện, mụ tin rằng đứa con chồng cũng căm ghét mụ và đang làm trò ma thuật để làm hại mụ ta. Với tất cả những ý nghĩ đó, bà mẹ kế đi mách với người chổng rằng đứa con độc ác của ông đang cố gắng giết chết mụ bằng trò phù thủy.

Khi nghe xong câu chuyện dị thường đó, ông bố liền đi thẳng tới phòng cô con gái. Ông bố đến thật bất ngờ nên khi nhìn thấy bố cô bé ngay lập tức thả tấm gương vào ống tay áo. Và lần đầu tiên người cha trở nên giận dữ, và ông hoảng sợ khi những điều bà vợ nói với ông đã thành sự thực. Ông bố nhắc lại những lời của bà mẹ kế ngay tức khắc. Cô bé vô cùng ngạc nhiên trước lời cha cô nói. Cô nói với cha rằng cô rất yêu ông và cô chưa bao giờ có ý giết người mẹ kế , người mà cô biết luôn tốt với cha. “Thế con vừa giấu cái gì vào tay áo thế?” ông bố hỏi với giọng nửa tin nửa ngờ. “Đấy là chiếc gương cha tặng mẹ và trước khi mất mẹ đã trao lại cho con. Mỗi lần con nhìn vào mặt tấm gương sáng bóng đó con lại nhìn thấy gương mặt mẹ thân yêu trẻ trung và xinh đẹp. Mỗi khi trái tim con đau đớn, con lấy ra chiếc gương và gương mặt mẹ với nụ cười hiền hậu ngọt ngào mang đến cho con sự yên bình và giúp con chịu đựng được công việc nặng nhọc và những cái nhìn cáu gắt.

Ông bố chợt hiểu và thêm yêu mến đứa con gái hiếu thảo. Và thậm chí cả đứa con gái của bà mẹ kế khi biết chuyện cũng cảm thấy xấu hổ và cầu xin cô bé tha thứ. Và cô bé người, đã nhìn thấy mẹ mình trong tấm gương kì diệu đã sẵn lòng tha thứ. Từ đấy hạnh phúc trở lại trong căn nhà họ mãi mãi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *